NÓI DÓC GẶP NHAU
Có một anh đi làm ăn xa lâu ngày về làng, bà con xúm đến hỏi chuyện lạ phương xa. Anh nọ được dịp, trổ tài nói dóc:
– Nhiều cái lạ lắm, nhưng lạ nhất là chuyện này: Có một cái ghe dài không lấy gì đo cho xiết. Một người tuổi hai mươi đứng ở đầu mũi bắt đầu đi ra đằng lái; đi đến giữa cột buồm thì đã già, râu tóc bạc phơ, cứ thế đi, đến chết vẫn chưa tới lái.
Trong làng ấy có một anh nói dóc khác, nghe thấy chuyện anh kia, liền kể ngay một câu chuyện khác:
– Thế đã lấy chi làm lạ! Tôi đi rừng thấy một cây cao ghê gớm. Có một con chim đậu trên cành cây ấy, đánh rơi một hột đa. Hột đa rơi xuống lưng chừng gặp mưa, gặp bụi rồi nảy mầm, đâm rễ thành cây đa. Cây đa lớn lên, sinh hoa, kết quả, hột đa ở cây đa đó lại rơi vãi ra, đâm chồi, nảy lộc thành nhiều cây đa con. Đa con lớn lên, sinh hoa kết quả, lại nảy ra đàn cây đa cháu, cứ thế mãi cho đến khi rơi tới đất thì đã bảy đời tất cả.
Anh chàng đi xa về nghe thế cãi:
– Làm gì có cây cao thế! Không thể tin được.
Anh kia lúc đó mới cười:
– Nếu không có cây cao như thế thì lấy đâu ra gỗ để đóng chiếc ghe của anh?
(Kho tàng truyện tiếu lâm Việt Nam, Nguyễn Cừ – Phan Trọng Thưởng biên soạn, sưu tầm, chọn tuyển, Sđd, tr. 220-221)
Trong những gngày hè oi ả luôn hiện lên sống động trong tâm trí tôi. Đó là cánh đồng ở quê hương, nơi mà mỗi mùa đều mang một vẻ đẹp riêng, nhưng có lẽ mùa hè là thời điểm tuyệt vời nhất.
Khi ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu sáng, cánh đồng lúa vàng óng như một tấm thảm khổng lồ trải dài vô tận. Gió nhẹ nhàng thổi qua, những bông lúa đung đưa, như đang khiêu vũ theo điệu nhạc của thiên nhiên. Tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng gió rì rào tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hương của đất, của lúa chín, khiến lòng tôi như nhẹ bẫng.
Đằng xa, những đồi núi trùng điệp tạo nên bức tranh thiên nhiên hùng vĩ. Những đám mây trắng lững lờ trôi qua, phản chiếu ánh nắng mặt trời, tạo nên những sắc màu lung linh. Tôi thường ngồi trên bờ ruộng, ngắm nhìn những con trâu gặm cỏ, tiếng nước chảy róc rách từ những dòng kênh nhỏ, khiến tôi cảm thấy bình yên đến lạ.
Mỗi buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, cánh đồng lại khoác lên mình chiếc áo mới. Ánh nắng vàng cam nhuộm cả không gian, tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Những đứa trẻ trong xóm thường chạy nhảy vui đùa, còn người lớn thì cùng nhau thu hoạch lúa, tạo nên bức tranh sống động của cuộc sống nông thôn.
Cánh đồng quê tôi không chỉ đơn thuần là nơi sản xuất lương thực mà còn là nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc đáng nhớ của tuổi thơ. Mỗi lần nghĩ về cánh đồng, lòng tôi lại trào dâng cảm xúc, nhớ về những ngày tháng tươi đẹp ấy. Đối với tôi, cánh đồng không chỉ là phong cảnh mà còn là một phần trong tâm hồn, một nét đẹp của quê hương mà tôi sẽ không bao giờ quên.